Bài Hát Mưa Tràn Về Đất Mẹ Bốn Mùa Đầy Bão Giông

Bài Hát Mưa Tràn Về Đất Mẹ Bốn Mùa Đầy Bão Giông

VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.

VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.

Tuyệt Cảnh Tây Hồ (Phương Xuân)

Bàng bạc phau phau mặt nước đầy

Giăng lá phượng vươn như ổ nhện

Thu mình khép lại một nhành cây

Văng vẳng chim kêu chíp chíp lầy

Lung linh tuyệt cảnh ở nơi đây.

Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội (Xuân Quỳnh)

Mùa trái lạ, điệp trùng bờ bến lạ

Đất hoang dã gọi tay người đến vỡ

Thép gai còn nham nhở dấu ngày qua

Những đoàn người đi lập lại làng quê

Bàn tay trắng bắt đầu nhen bếp lửa

Trận mưa đầu trên luống cày mới vỡ

Hạt lúa đầu qua kẽ ngón tay chai

Đất ở đây gắn người với con người

Biết thương yêu và hiểu về Tổ quốc

Nhưng ở đây chưa bao giờ biết rét

Chỉ mình em nghe rét nhớ về anh

Miền nắng xa thăm thẳm một mình

Mùa thay lá của những hàng cơm nguội

Đường Nghi Tàm bát ngát gió Hồ Tây

Trong quán nhỏ tách cà phê ấm nóng

Thương màu cúc giữa đông vàng rạo rực

Đêm phương Nam em thức nhớ về anh

Căn phòng con riêng của chúng mình

Nước trong phích, hoa trong bình gốm cũ

Sách trong giá và thơ trong trí nhớ

Những màu áo báo gió mùa đã tới

Nắng ẩn vào sau những mái nhà riêng

Chiều mùa đông anh đi dạo cùng em

Qua phố cũ, qua những đường phố mới

Gạch vừa lát, hàng cây còn trẻ tuổi

Những ngôi nhà như tiếng hát lên cao

Mùa đông này biết có những ai xa?

Bàn tay nhỏ che dưới trời nắng gắt

Những đàn chim bay tìm nơi đất ấm

Em muốn mang chút nắng tới quê nhà.

Lại đã thêm một mùa đông nữa đến

Phố ngoài kia như vội sớm lên đèn

Hoa sữa muộn mằn cố thơm cuối vụ

Người qua đường trong sương sớm lạ, quen...

Mùa đông đến nghĩa là nâu mái phố

Nghĩa là khăn len áo gió ngại ngùng

Nghĩa là bắp ngô nướng thơm hồng trên bếp lửa

Con mèo con không buồn ra sân nữa

Cuộn tròn xoe bên bếp ấm no tròn

Ai bảo tại gió ngoài kia se lạnh

Làm cho mèo thêm lười giấc ngủ ngon...

Ở dưới phố, cây vàng thêm lớp nữa

Cứ chen nhau đẩy thuyền lá đầy đường

Xui bước chân những ai người khách lạ

Lại chạnh lòng phiêu bạt nhớ cố hương

Hà Nội phố - Hà Nội đông nữa đến

Hà Nội trầm tư trong gió bấc đầu mùa

Hà Nội trở mình trong đêm chớm lạnh

Đừng xui tình nhớ lại chuyện ngày xưa...

Liệu có ai đi ngang cửa không vào?

Cái cánh buồm của một thời hoa đỏ

Đến bây giờ... xa thẳm tận phương nao...

Em lẽo đẽo đi theo mùa đông tới

Biết những ai lần đầu tiên xa xứ...

Nghe dương cầm có nhớ ngón tay ngoan...???

Em có về Hà Nội (Hoàng Gia Cương)

Tôi hối hả giữa chiều thu Hà Nội

Qua Chương Dương mát rượi gió sông Hồng

Những phố cổ rêu phong viền mái ngói

Đón tôi về với Hàng Bạc, Hàng Bông...

Hà Nội dẫu từng ngày bao biến đổi

Hồ Gươm xanh - xanh mãi liễu buông xanh

Người náo nức cùng thu đi rất vội

Tôi tìm em - bông cúc trắng riêng mình!

Sao chiều nay em chẳng tới Hồ Tây!

Trời xanh biếc, mặt hồ xanh vời vợi

Những tòa cao soi bóng giữa mây bay!

Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối

Để lòng tôi với Hà Nội xốn xang!

Thu chậm lại cho tôi chờ em tới

Lá vàng rơi, lá vàng rơi xạc xào

Tiếng ve đơn chiếc cưa vào bao la

Thấy bâng khuâng đến sâu xa lòng mình

Quả chuông đập quả tim mình ngân nga

Mùa thu trĩu trịt vườn nhà em ơi

Đã nghe vị ngọt đầu môi ngấm dần

Mùa thu như thể vô cùng trong tôi.

Sáng mát trong như sáng năm xưa

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Nước những người chưa bao giờ khuất

Những buổi ngày xưa vọng nói về!

Ôi những cánh đồng quê chảy máu

Dây thép gai đâm nát trời chiều

Những đêm dài hành quân nung nấu

Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.

Từ những năm đau thương chiến đấu

Xiềng xích chúng bay không khóa được

Súng đạn chúng bay không bắn được

Lòng dân ta yêu nước thương nhà!

Khói nhà máy cuộn trong sương núi

Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng

Đã đứng lên thành những anh hùng.

Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh

Trán cháy rực nghĩ trời đất mới

Lòng ta bát ngát ánh bình minh.

Trời không nắng cũng không mưa,

Chỉ hiu hiu gió cho vừa nhớ nhung.

Bãi dâu vẫn đợi, con sông vẫn chờ.

Bâng khuâng câu chuyện tình cờ,

Không mong nên hẹn, không ngờ thành thân.

Dù chưa gặp mặt một lần, lạ chưa!

Hồ Thu. Tóc liễu. Tháp Rùa lung linh.

Đọc thơ em sẽ thấy mình trong thơ.

Thơ về mùa thu Hà Nội dịu dàng, lãng mạn

Hà Nội mùa thu có hương hoa sữa nồng nàn, có hàng cây đổ lá vàng, có cơn gió lạnh se se, có gánh hàng rong chứa đầy những thức quà dân dã… Song, trong mỗi vần thơ hay về Hà Nội và mùa thu, chúng ta còn thấy cái tình, thấy được nỗi nhớ, kỷ niệm được gửi gắm qua từng câu chữ.

Thơ về phố cổ Hà Nội, thơ Hà Nội 36 phố phường

Trong kho tàng văn học, những bài thơ về phố cổ Hà Nội hay 36 phố phường chính là bức tranh tái hiện sự sầm uất, náo nhiệt và nên thơ của mảnh đất ngàn năm văn hiến.

Hà Nội 36 phố phường (Nguyễn Bính)

Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:

Không nên qua đấy, nên qua đấy,

Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.

Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.

Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;

Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:

Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!

Yêu có ông Trời khóa được chân!

Đến một chiều kia, đến một chiều

Lòng chàng đã dứt một tơ vương.

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…

Đi trong phố cổ Hà Nội (Vũ Quần Phương)

Chân đi trong phố, hồn trên mái xưa

Mái rêu âm dương nắng chiều ngả bóng

Mùi thơm hoa mộc hay hoa móng rồng

Mùi thơm bâng khuâng thơm từ trí nhớ

Hàng Đường, hàng Ngang cái thời voi ngựa

Chân đi trong phố hồn trên mái xưa

Những cửa bức bàn những đèn dầu lạc

Mái tóc đuôi gà trên vai lụa bạch

Người như trong tranh ta như trong mơ

Hồn trên mái xưa những căn nhà cổ

Hỡi em váy đầm tóc xoăn mắt tím

Có về xa thẳm nón thúng quai thao

Thời nảo thời nao tiếng gà giữa ngọ

Cha mẹ thì già nắng ngả cành dâu

Phố thành giấc ngủ cho ta nằm mê.

Hà Nội mùa đông (Thạch Hoàng Việt)

Hà Nội đẫm mình trong cái lạnh mùa đông.

Mơ hồ nhớ một mùi hương hoa sữa

Không thể mong gặp ai thêm lần nữa

Trên con đường xám những vạt mây trôi.

Nhớ vô cùng một tiếng gọi ai ơi!

Tiếng xuýt xoa bên chén chè ấm nóng

Và sợ nhất bỗng dưng trời hào phóng

Hà Nội khăn quàng đỏ những ngày xưa

Gió giật mình ngác ngơ kìa phố cổ

Đám rêu buồn dày lớp bụi thời gian

Hà Nội mùa nghe ấm tiếng chuông vang

Rét ngọt ngào lấn sâu vào da thịt

Có ai lỡ chuyến xe đông không kịp

Một góc chiều Hà Nội (Nguyễn Duy)

con rùa vàng gửi bóng ở trên mây

cây si mọc chúc cành xuống nước

Thê Húc cong cong một nét lông mày

Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió

em sâu sắc như kinh thành cổ kính

gốc si già da mốc ngói rêu xanh

tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn

ta lặn lội như một thằng ăn trộm

nơm nớp lo mình bị bắt quả tang

để dành thành mất cắp cả tình yêu

cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều

Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút

xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều

ta trở lại gốc si già...và làm lại

làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...

Nhớ một chiều Hà Nội (Nguyễn Lãm Thắng)

Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh

gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng

sóng chau mày khi đối diện em anh

Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh

đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm

khi nắng chiều sóng sánh má em non

Hà Nội ơi! Hồ Tây ơi! ký ức đã in tròn

khi hai đứa chạm môi vào mùa thu Hà Nội

xanh như sóng mặt hồ soi bóng em anh.

Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người

Trên môi em cười hút cả hồn anh

Giữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên

Buông lời đối họa cho mềm câu thơ

Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.

Đường phố vắng, mùa hè nhưng se lạnh,

Tôi lang thang nẻo phố dưới hàng cây

Người Hà Nội đã chìm trong giấc điệp

Còn tôi đi, trong tĩnh mịch đêm trường.

Hà Nội phố vẫn hàng cây đứng bóng

Gió vuốt ve những mái hiên yên ắng

Gió vờn trên những cành lá lao xao

Hương hoa sữa thơm ngào ngạt xiết bao

Những hàng sấu thì thầm trong gió nhẹ

Một mình tôi nghe động tiếng đêm rơi

Một mình tôi nghe sương lạnh chơi vơi

Tiếng ve kêu trên cành cây rả rích

Tiếng sấu rơi bên đường đêm điềm tịch

Trong giấc ngủ sâu của Hà Nội về khuya.

Tôi lang thang trong hơi đêm tĩnh lặng

Mới biết rằng Hà Nội đẹp xiết bao

Hà Nội trong đêm lặng lẽ đón chào

Một ngày mới Hà Nội vươn sắc thắm.

Lá bàng thiếp cưới rụng mênh mông

Hanh heo như lửa đốt nhau hồng.

Khói hương Quán Thánh ngô lai nướng

Phố vắng rông dài hai đi hoang.

Thiền Quang một miếng thu rớt lại

Ngầy ngậy thơm hoa sữa vắng chồng

Nhật Tân đôi chút xuân xuống sớm

Giọng bắc hồ nghi bay thinh không.

Lê Thánh Tông đường lay phay mưa

Xuýt xoa nhau ngon đến bây giờ.

Ðất dường hẹp lại đường ngắn lại

Nơi này gửi chị chút xưa suông...

Giữa mênh mông một thoáng Hồ Tây

Vẫn chứa chan một niềm tha thiết

Trên không gian một màu thanh khiết

Niềm yêu thương giữ trọn cho đời

Cùng năm tháng theo màu tươi sáng

Em tặng anh những khoảnh khắc cuộc đời

Và luôn có tiếng cười đầy hạnh phúc.

Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận

Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy

Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân

Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên

Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm

Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô

Như được chạm vào vai gầy áo mẹ

Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây

Nhưng trong tôi vững bền đến thế

Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò

Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm

Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm

Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng

Từ gốc cây già đến mặt hồ sương

Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!

Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa

Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió

Và vội vàng của một kẻ tham lam

Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ

Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!